MÙA GIẢI BẤT BẠI 2003-2004 (The Invicibles)
MÙA GIẢI BẤT BẠI 2003-2004 (The Invicibles)
Là một người hâm mộ Arsenal, mỗi khi nhắc đến mùa giải 2003-2004, tôi không thể kìm nén được cảm giác tự hào xen lẫn xúc động. Đó không chỉ là một chức vô địch Premier League, mà còn là một kỳ tích hiếm có trong lịch sử bóng đá Anh – 38 trận bất bại, một hành trình mà ngay cả những giấc mơ điên rồ nhất của tôi cũng không dám nghĩ tới.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày Arsenal chính thức đăng quang, trận hòa 2-2 trước Tottenham ngay trên sân White Hart Lane. Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, tôi đã hét lên trong niềm vui sướng, nước mắt lăn dài trên má. Đó không chỉ là chiến thắng trước đại kình địch, mà còn là khoảnh khắc “Pháo thủ” đặt dấu chấm hoàn hảo cho một mùa giải thần thánh. 26 thắng, 12 hòa, 0 thua – những con số ấy không chỉ là thống kê, mà là minh chứng cho tài năng, ý chí và tinh thần bất khuất của đội bóng tôi yêu.
Thierry Henry
Với đôi chân ma thuật và những bàn thắng đẹp như tranh, là linh hồn của đội. Tôi không thể quên cú sút xa cháy lưới Liverpool hay pha solo thần thánh trước Tottenham
"Anh ấy rê bóng qua cả hàng thủ như một cơn gió, rồi dứt điểm lạnh lùng khiến thủ môn chỉ biết đứng nhìn. Mùa giải ấy, Henry ghi 30 bàn thắng, giành Chiếc giày vàng châu Âu, nhưng với tôi, giá trị của anh không nằm ở con số, mà ở cách anh truyền cảm hứng. Mỗi lần Henry chạy, tôi cảm giác cả Highbury rung chuyển theo từng bước chân anh."
Bên cạnh Henry là Dennis Bergkamp
“Người Hà Lan không bay”, người mà tôi xem như bộ não của đội bóng. Anh không cần tốc độ hay sức mạnh, chỉ cần một cái chạm bóng là đủ để thay đổi cả trận đấu. Tôi nhớ mãi pha kiến tạo cho Freddie Ljungberg trong trận gặp Juventus ở Champions League – một đường chuyền mà chỉ Bergkamp mới thấy được, như thể anh có đôi mắt ở sau gáy. Ở mùa 2003-2004, dù không ghi bàn nhiều như Henry, Bergkamp là người kết nối mọi thứ. Những pha phối hợp giữa anh và Henry đẹp đến mức tôi phải tua đi tua lại băng hình chỉ để xem lại. Anh là nghệ sĩ thực thụ, người biến bóng đá thành thơ ca, và tôi tự hào vì được chứng kiến anh trong màu áo đỏ trắng.
Patrick Vieira thì như một chiến binh ở tuyến giữa, mạnh mẽ và không khoan nhượng, còn Ashley Cole, Sol Campbell ở hàng thủ là bức tường thép không gì xuyên thủng.
Dưới bàn tay của Arsène Wenger, Arsenal không chỉ chơi bóng mà còn tạo ra nghệ thuật. Mỗi trận đấu là một màn trình diễn, mỗi đường chuyền là một câu chuyện. Tôi nhớ những buổi tối ngồi trước tivi, tim đập thình thịch khi đội nhà bị ép sân, nhưng rồi lại thở phào khi thấy các “Pháo thủ” bình tĩnh hóa giải mọi áp lực. Đó là sự khác biệt – chúng tôi không chỉ mạnh, chúng tôi còn đẹp, đẹp đến mức đối thủ phải ngưỡng mộ.
Nhưng điều khiến tôi tự hào nhất không chỉ là danh hiệu, mà là cách Arsenal đạt được nó. Không thua một trận nào trong giải đấu khắc nghiệt nhất thế giới – điều đó đòi hỏi sự kiên định, đoàn kết và một chút ma thuật mà chỉ Arsenal của 2003-2004 mới có. Người ta gọi chúng tôi là “The Invincibles” – Những kẻ bất bại – và cái tên ấy sẽ mãi vang vọng trong lịch sử.
Đã hơn 20 năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhìn lại mùa giải ấy, tôi vẫn cảm thấy lồng ngực mình rung lên vì xúc động. Emirates có thể là nhà mới, nhưng Highbury năm ấy là nơi giấc mơ thành hiện thực. Với tôi, 2003-2004 không chỉ là một kỷ niệm, mà là một phần linh hồn của tôi, một người hâm mộ Arsenal mãi mãi trung thành.
“Họ là đội bóng xuất sắc nhất mà tôi từng đối đầu. Không thua trận nào trong cả mùa giải – đó là điều không thể tin nổi, một thành tựu đáng kinh ngạc”
________________________________________
Sir Alex Ferguson - Phát biểu trong một cuộc phỏng vấn